Về tôi | Cuộc đời rất dài và cuộc đời luôn chuyển động, như chính cách tồn tại muôn hình vạn trạng đầy bất ngờ của nó. Kết thúc một cuộc tình có thể là khởi điểm của khổ đau nhưng có khi lại chính là khởi đầu cho một hạnh phúc khác…” Người ta vẫn thường nói rằng nếu có duyên, những người yêu nhau ắt sẽ tìm thấy nhau trên đường đời tấp nập hoặc nếu ông Trời đã định là của nhau, thì chắc chắn sẽ thành đôi. Nhiều người vẫn nghĩ rằng đây chỉ là triết lý để an ủi những chàng trai, cô gái độc thân khi bạn bè xung quanh đã có đôi có cặp hoặc xoa dịu những trái tim cô đơn đang mong mỏi tình yêu nhưng tôi luôn nghĩ rằng những ai yêu nhau, luôn luôn phải được gắn kết bằng một chữ “duyên” nào đó. Tại sao bạn không gặp nửa kia vào một thời điểm khác mà lại vào lúc đó, tại sao bạn không yêu một người khác mà lại chọn anh chàng này hoặc cô gái kia để cùng chung sống trong quãng thời gian còn dài hơn cả quãng thời gian sống cùng với bố mẹ mình. Tôi không thể an ủi những trái tim đã bị tổn thương trong tình yêu, tôi chỉ có thể tiếp thêm cho những trái tim đang mong mỏi thứ tình cảm thiêng liêng này những kì vọng tốt đẹp, những mong chờ đáng yêu để vào một ngày đẹp trời, bạn vô tư đón nhận chữ “duyên” của đời mình
Người ta vẫn bảo những kẻ nặng tình khi chia tay người yêu rất nực cười, tôi không tin, vì tôi nghĩ hai chữ “nặng tình” đó đâu hấp dẫn đến độ có thể làm trò cười cho người khác. Nhưng giờ thì tôi gật đầu và đồng ý với những gì người ta đã nói, tôi nghiệm ra rằng trong một trăm trường hợp thất tình ở mọi thể loại thì có đến vài chục phần trăm sẽ có biểu hiện giống như tôi. Đầu tiên là sống trong thù hận, sau đó lại tự giải thoát cho mình bằng cách tha thứ hết những hận thù, tiếp đến là nhắc nhở bản thân mình phải quên hết, quên sạch bách những kỉ niệm và kí ức của tình yêu kia, nhưng sự thật thì ngược lại, người ta lại luôn luôn hồi tưởng đến nó vì đâu nỡ quên đi.
Đôi khi tôi thấy sợ cái mảnh đất nơi này, cảm giác nó thật lạnh lẽo, bước chân đi đến đâu cũng chỉ cảm nhận hai từ đơn độc. Mùa mưa ở Sài Gòn rất đặc biệt, nó luôn bắt đầu bằng một buổi sáng trong xanh mát mẻ rồi đột ngột chuyển tiết ngay ban trưa, mây đen ùn ùn giăng kín đặc bầu trời, mưa như trút, dốc sạch hết nước mắt của mây. ngồi bên khung cửa nhìn ra ngoài hiên mà chạnh lòng cho những mùa mưa nơi đất khách. mắt tôi nhòe đi, bầu trời nhỏ màu thanh thiên trong ngày mưa ấy che được nước mắt của mây nhưng nào đâu che nổi nước mắt của chính tôi đang rơi xuống.
tôi cười nhạt nghĩ vu vơ, cuộc sống là thế đấy, có những người đi lướt qua ta yên bình không một dấu vết, có những người thì đâm sầm vào cuộc sống của ta, biến mất trong hàng ngàn hàng vạn con người mờ nhạt mà ta gặp trong suốt quãng đường đời. Nhưng cũng có những người đã bước ra khỏi cuộc sống của ta lâu rồi mà sao bóng hình của họ cứ mãi ở lại trong tâm trí ta. Những kẻ nặng tình |